Bài viết kể về câu chuyện đám cưới con gái của một gia đình, những khó khăn và áp lực mà họ phải đối mặt khi con trai của bác trưởng họ trở nên bất lịch sự và phá đám.
Cưới xin là một trong những dịp trọng đại nhất đối với gia đình, là lúc hai thế hệ hòa làm một, tạo nên một lễ hội đầy ý nghĩa. Nhưng có lẽ không ai có thể ngờ rằng sự vất vả và áp lực cũng có thể xuất phát từ chính người nhà của mình trong ngày trọng đại của mình.
Tôi và chồng rất vui mừng khi sắp tổ chức đám cưới cho con gái. Hai bên gia đình đều là người có điều kiện nên không thiếu thốn, thậm chí nhà trai còn rất chu toàn. Tôi đặt nặng vấn đề đám cưới bởi tôi muốn con gái mình được trọng tôn, được sống hạnh phúc. Nhưng thật không ngờ, họa lớn lại đến từ chính người nhà của mình, cậu con trai lớn nhà bác trưởng bên chồng tôi tên là Huấn.
Huấn chỉ là con trai cả nhà bác trưởng, đích tôn, dù tính ra lại không được một cái nết ra hồn gì. Thằng nó học hết cấp 2 thì bỏ ngang, suốt ngày lêu lổng, cứ gồng mình ra ra vẻ đạo mạo vì nghĩ rằng sau này sẽ ngồi mâm trên. Nhưng thời đại này ai còn quan tâm đến những chuyện hào nhoáng như thế nữa đâu.
Từ tối hôm trước, Huấn đã đến nhà tôi, nhưng không phải để giúp việc mà chỉ để ăn tàn. Nó uống rượu nguyên một ngày, nếu không có ai uống chung thì nó lại uống một mình. Uống say khướt nó nói chuyện liên thiên, ba hoa lung tung chẳng ai hiểu nó nói gì, về sự nghiệp, về địa vị, về tương lai, tất cả đều mông lung và viển vọng.
Nó làm đổ toàn bộ những đồ đạc trong nhà: làm gãy chân ảnh cưới, làm vỡ cái bồn rửa mặt, khiến nhà tôi đang trong cảnh hỗn loạn ngay trước ngày cưới con gái.
Người ta nói, “Cưới xin hôm nay, mới từ nay”. Đây là ngày trọng đại của con gái tôi, nhưng Huấn lại nằm say giấc giữa phòng khách lúc nhà trai sắp đến xin dâu. Quá vô lí, hơn nữa nó còn cáu kỉnh với bọn cháu bé khi được gọi dậy.
Tình huống bế tắc, tôi rất tức giận, chỉ muốn vào mắng Huấn một trận. Nhưng bà nội, mẹ chồng tôi, đã ra tay. Bà có cách cư xử tuyệt vời: gọi mấy thanh niên khỏe mạnh khiêng Huấn vứt ra ngoài sân.
Huấn tỉnh dậy ngơ ngác, định phản ứng nhưng bà nội đã đuổi thẳng cổ. Bà không nể nang gì mà đuổi văng ra khỏi nhà.
Sau khi đám cưới kết thúc, tôi và chồng đã quyết định thẳng thắn với con trai bác trưởng. Chúng tôi cho rằng hành vi của nó là không thể chấp nhận được và dặn dò nó không được phép bước chân vào nhà chúng tôi nữa.
Sự việc này là một bài học lớn cho chúng tôi. Tình gia đình, tình người cha mẹ con, bao giờ cũng quan trọng hơn mọi thứ.