Truy vấn về con đường học vấn và cuộc sống sau này của một cô bé trai, kể lại câu chuyện về mẹ của mình, người đã cống hiến hết mình để chuẩn bị cho con nuôi trường đại học, tuy nhiên lại được chị em hiểu lầm, khiến con không thể chia sẻ giấc mơ đại học và cuộc sống tươi sáng với mẹ.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo và lạc hậu. Nhà nào ở làng tôi cũng nghèo nhưng nhà tôi thậm chí còn là nhà nghèo nhất trong cái làng miền núi nghèo khó này vì khi tôi 3 tuổi, bố tôi đã lấy vợ mới, bỏ mẹ con tôi mà đi.
Mẹ nuôi tôi một thời gian rồi cũng thấy cuộc sống quá khó khăn nên đã rời làng không lâu sau đó. Từ đó trở đi, tôi chỉ còn bà. Hai bà cháu sống nương tựa vào nhau, đói khát, ăn bữa nay lo bữa mai nhưng tôi vẫn rất mãn nguyện, vì bà tôi thực sự rất thương tôi, bà gửi gắm tất cả tình yêu và hy vọng vào tôi.
Từ nhỏ tôi chỉ có một ước muốn duy nhất, đó là thoát khỏi nơi nghèo khó lạc hậu này và đưa bà đi, tới sống ở một nơi tốt hơn. Vì ước mơ này nên tôi cố gắng nỗ lực học tập hơn bất kỳ đứa trẻ nào. Trong lúc bạn bè đùa giỡn ngoài đồng thì tôi chỉ ở nhà, học hành một cách nghiêm túc.
Nhưng khi tôi đang học hành chăm chỉ thì bà tôi đột nhiên yêu cầu tôi nghỉ học: "Con ơi, chú ba của con hôm qua nói với bà, chú đã nhờ người tìm cho con một công việc tốt ở nhà máy, mỗi tháng có thể kiếm được hơn 2.000 tệ đó, bà đã đồng ý thay con rồi". Tôi vô cùng bất ngờ khi nghe bà nói, bà biết ước mơ của tôi là vào đại học, sao bà lại đột nhiên nghĩ đến việc tìm việc làm cho tôi?
Tôi lập tức từ chối và nói: "Con không muốn, con muốn tiếp tục học, chỉ có đỗ đại học mới có thể thay đổi vận mệnh, con không muốn cả đời ở cái nơi tồi tàn này!". Nhưng bà nội lại nói: "Đỗ đại học đâu có dễ, con ngoan nghe lời đi, công việc này chú ba con vất vả lắm mới tìm được cho con, con..."
..."Con đã bảo là con không muốn mà!", tôi ngắt lời bà và hét lên: "Con tin con có thể đỗ đại học, bà không tin thì cứ chờ mà xem". Tôi chạy về phòng, đóng cửa lại và im lặng hờn dỗi.
Sau này, tôi chọn đi làm ăn xa. Trong những năm rời làng, tôi đã làm nhiều công việc lặt vặt và chịu nhiều thiệt thòi vì không có bằng cấp. Vì vậy tôi càng ghét bà hơn, ghét bà vì đã phá hỏng giấc mơ đại học cũng như cuộc sống tươi sáng mà đáng lẽ tôi đã có được. Tôi không bao giờ trở lại làng nữa.
Cho đến 10 năm sau, tôi nhận được tin bà qua đời, lúc này tôi mới quay trở lại ngôi làng nhỏ giữa chênh vênh núi cao nơi tôi đã sinh ra và lớn lên. Trong lúc sắp xếp đồ đạc của bà, tôi phát hiện ra lá thư tuyệt mệnh bà viết cho mình và những bí mật dần dần được hé mở.
Nguồn cấp tin tức:
- Báo Soha: Bà nội đốt thư nhập học của cháu và bị ghét suốt 10 năm, sau khi bà qua đời, cháu gái sắp xếp lại đồ đạc rồi bật khóc vì tìm thấy một thứ
- CafeF: Bà nội đốt thư nhập học của cháu và bị ghét suốt 10 năm, sau khi bà qua đời, cháu gái sắp xếp lại đồ đạc rồi bật khóc vì tìm thấy một thứ
- Kênh 14: Bà nội đốt thư nhập học của cháu và bị ghét suốt 10 năm, sau khi bà qua đời, cháu gái sắp xếp lại đồ đạc rồi bật khóc vì tìm thấy một thứ
Từ khoá: