Bài viết kể về câu chuyện về một người bác ruột lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho cháu trai, nhưng hóa ra lại là một âm mưu để đổi lấy sự quan tâm của gia đình.
Bác tôi vốn là người đàn ông cả đời không vợ con, sống buông thả và chỉ biết hưởng thụ. Ông ta thường xuyên ghé nhà tôi, nhưng chỉ để than phiền về sự cô đơn. Sự chân thành của bố tôi đã khiến bác tôi ngưỡng mộ và thay đổi suy nghĩ. Một ngày nọ, bác tôi gọi cả nhà tôi đến và tuyên bố sẽ lập di chúc để lại toàn bộ tài sản, gồm cả căn nhà và tiền tiết kiệm, cho đứa cháu trai duy nhất.
Lúc ấy, tôi sững sờ, bố tôi cũng ngạc nhiên. Bác tôi lại có nụ cười hiền, đưa ra một cái thói quen vốn rất ít thấy ở anh ta, đôi mắt ông ta sáng lên và nói: "Các cháu chính là người thân của bác. Hãy sống tốt và tận dụng những gì mình có." Bố tôi liền đáp lại: "Anh nói gì vậy?". Bác tôi chỉ cười thầm, ho khan vài tiếng rồi quả quyết: "Di chúc bác đã lập xong, để trong tủ, mọi người cứ cầm lấy. Đến lúc đó, cứ theo di chúc mà nhận."
Chúng tôi nhận được di chúc, và từ đó, bố tôi có những thay đổi. Ông ta dành nhiều thời gian hơn để quan tâm và giúp đỡ bác tôi. Mỗi lần bác tôi ở nhà, bố tôi đều nấu những món ăn ngon, bày biện bàn thờ đầy đủ. Tôi cũng bắt đầu dành thời gian trò chuyện, cùng bác tôi tham gia các hoạt động vui vẻ.
Nhưng, điều không ngờ là việc bác tôi tuyên bố để lại tài sản cho tôi đã trở thành tâm điểm gây sốc cho mọi người trong làng. Họ ghen ghét, bàn tán xôn xao, và mọi người đều nhìn tôi theo một cách khác biệt. Bố tôi, người trước đây luôn yêu thương bác tôi bằng tình cảm chân thành, giờ đây dường như cảm thấy mất phương hướng. Ông ta cảm thấy gánh nặng dư oán từ những lời bàn tán, từ sự khen ngợi, đôi khi là sự ganh tỵ của người khác.
Dù vậy, nhưng đến khi bác tôi qua đời, tất cả mọi người đều hoảng sợ khi phát hiện ra bác tôi chẳng còn chút tài sản nào. Di chúc kia chỉ là một tờ giấy trắng, không giá trị.
Bên cạnh sự đau lòng về mất mát, chúng tôi còn cảm thấy lúng túng và trống rỗng. Sống an nhàn, hưởng thụ cuộc sống trong suốt những năm qua, bác tôi đã không để lại gì cho hậu thế.
Sự việc này đã khiến tôi suy ngẫm về điều quan trọng nhất trong cuộc sống. Có được tài sản, tiền bạc hay quyền uy không bằng tình yêu thương, sự chân thành, và những giá trị giản dị. Sự gian dối và vụ lợi sẽ chẳng thể mang lại hạnh phúc thực sự. Bác tôi, một người sống đã từng trải qua nhiều sóng gió, nhưng cuối cùng lại để lại cho hậu thế một sự tiếc nuối.