Sau khi sinh con đầu lòng, gia đình nam chính gặp phải mâu thuẫn do việc chăm sóc con giữa bà nội và bà ngoại. Qua sự việc này, anh nhận ra sự thiếu quan tâm tới bố mẹ ruột của mình và rút ra bài học về tình cảm gia đình.
Sau khi vợ tôi sinh con đầu lòng, chuyện nuôi dạy con trở thành đề tài gây nhiều tranh cãi giữa chúng tôi. Vợ tôi muốn mời bà ngoại đến chăm sóc cháu, nhưng tôi lại muốn nhờ bà nội. Vợ tôi bức xúc, nói rằng bà nội chậm chạp, không biết nấu ăn và hay bắt bẻ con dâu. Tôi rất đau lòng khi nghe những lời ấy. Tôi lo sợ gia đình mâu thuẫn vì chuyện bà nội, bà ngoại nên cuối cùng tôi đã nhượng bộ, để vợ làm theo ý muốn.
Không ngờ, hôm sau cô ấy đã đón bà ngoại về ngay. Tôi thấy trong phòng tràn ngập tiếng cười của 2 mẹ con, gia đình bỗng trở nên ấm áp, yên bình.
Tôi phải công nhận bà ngoại thật giỏi chăm con. Có lẽ 10 năm chăm sóc con trai mình, bà đã quen với việc chăm sóc trẻ con. Bà thoăn thoắt làm mọi việc, tôi thấy vợ tôi phải ngạc nhiên. Con tôi ngoan ngoãn hẳn lên, ăn ngủ đủ giấc, tháng nào cũng tăng cân trông thấy. Mỗi ngày khi về nhà, tôi luôn được mâm cơm đầy đặn, kèm thêm món nhắm do bà ngoại chuẩn bị.
Thế nhưng, điều tôi cảm nhận rõ nhất từ bà ngoại chính là sự bình yên. Từ khi bà đến, vợ tôi không còn cáu gắt, mắng mỏ chồng nữa. Mỗi lần vợ tôi nóng nảy, bà lại can thiệp bênh vực con rể. Gia đình tôi giờ đây tràn đầy tiếng cười và hạnh phúc.
Nhưng rồi, một hôm tôi về sớm và vô tình nghe được cuộc trò chuyện của bà ngoại với bác hàng xóm.
"Vợ chồng tôi lấy nhau hơn 40 năm, suốt 30 năm ông ấy làm xa nhà, chỉ gặp nhau khoảng nửa tháng mỗi năm. Ngày đó, ông nhà tôi luôn động viên vợ là cố gắng kiếm tiền nuôi con ăn học thành đạt, sau này về ông bà sẽ sum vầy...", Bà ngoại nói.
Tôi ngỡ ngàng khi nghe những lời ấy. Bà ngoại tâm sự về những năm tháng cô đơn khi chồng đi làm xa, và nỗi buồn khi phải xa ông trong suốt 2 năm qua để chăm sóc cháu. Sự chân thành của bà ngoại khiến tôi cay mắt. Chúng tôi, vợ chồng tôi, chỉ biết nghĩ cho bản thân, quên cả sự vất vả của ông bà ruột.
Chuyện nhỏ này đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi quyết định bàn với vợ, đưa mẹ về quê sống với bố. Vợ tôi cũng hiểu ra sai lầm của mình, đồng tình với tôi.
"Chồng ơi, chắc mẹ nhớ ông lắm. Bọn con sẽ sang thường xuyên thăm mẹ, thăm ông cả" - vợ tôi nói.
Mẹ vợ rất bất ngờ, nhưng tôi đã dặn: "Công việc của chúng ta bận rộn, chưa thể mang bầu đứa thứ 2 được. Chúng con dự định đứa lớn tròn 5 tuổi thì mới sinh. Sắp tới, con sẽ cho cháu đi học mẫu giáo và bọn con thay nhau đưa đón. Trước khi mẹ về, chúng con biếu mẹ 300 triệu để lo dưỡng già".
Bà ngoại hạnh phúc nhưng từ chối tiền của chúng tôi. Bà muốn chúng tôi dành tiền để lo cho các cháu. Sau đó, cả gia đình chúng tôi đưa bà về quê. Nhìn cảnh ông bà ôm nhau hạnh phúc, tôi thấy bản thân có lỗi nhiều.
Việc này nhắc tôi rằng: Tình cảm gia đình là vô giá, cần phải dành thời gian và sự quan tâm cho bố mẹ, để khi họ già cả, chúng ta không ân hận.