Khi bố mẹ của người viết buôn bán ở nước ngoài, không có nhiều tiền như mọi người nghĩ. Sau này, bố mẹ dùng hết tiền tiết kiệm để trả nợ cho con dâu, rồi lại phải vay tiền để chữa bệnh cho mình.
Ngày xưa, bố tôi quyết định buôn bán ở nước ngoài, còn mẹ tôi ở nhà nội trợ và chăm sóc các con. Mọi người cho rằng có bố đi nước ngoài thì gia đình giàu có nhiều tiền, nhưng thực tế không như thế. Bố tôi chỉ đủ tiền nuôi các con trong 15 năm đầu tiên, sau đó mới kiếm được nhiều hơn nhờ vào người giới thiệu.
Sau này, bố mẹ tôi có thể xây được ngôi nhà trị giá hơn 2 tỷ. Nhưng công việc của bố tôi không được thuận lợi, nên ông quyết định về nước và nghỉ hưu ở tuổi 60. Đến tuổi nghỉ hưu, lương của ông bà cũng được 4 triệu/tháng mỗi người.
Ba năm trước, mẹ tôi yếu khỏe, bố tôi quyết định sang tên sổ đỏ ngôi nhà cho vợ chồng anh trai tôi để tránh gặp những thủ tục phiền toái về chuyển nhượng đất. Chị dâu của tôi là người hiền lành và đối xử tốt với bố mẹ tôi. Mẹ tôi thường nhắc nhở tôi học những đức tính tốt của chị dâu.
Sau này, chị dâu làm ăn bị vỡ nợ, với số tiền nợ hơn 1 tỷ. Chị dâu quyết định viết đơn ly hôn và yêu cầu anh tôi ký vào. Tôi tưởng nghĩ tuổi già của bố mẹ sẽ được an nhàn hưởng thụ bên con cháu, nhưng nay lại phải lo cho bệnh của bố tôi.
Bố tôi quyết định dùng hết tiền tiết kiệm để trả nợ cho con dâu, rồi lại phải vay tiền để chữa bệnh cho mình sau khi ông nhập viện. Tôi không muốn chồng con bị liên lụy, nên chị dâu quyết định viết đơn ly hôn và yêu cầu anh tôi ký vào. Anh tôi nói rằng số tiền đó không trả nhanh sẽ sinh lãi rất nhanh, anh sẽ vay mỗi người một ít trả cho vợ, anh không thể bỏ rơi em lúc nguy khốn này được.
Bố tôi cho rằng làm ăn phải có thắng thua, hi vọng sau lần vấp ngã này sẽ giúp em có kinh nghiệm. Tôi tin rằng lòng tốt của bố mẹ tôi đã đặt đúng người, chị dâu đã không làm gia đình tôi thất vọng mà càng thấy tự hào vì có được người con dâu tốt đến vậy.