Cuộc sống vất vả là lúc tôi nghĩ đến chuyện nương tựa người thân. Nhưng điều tôi không ngờ tới là mẹ đẻ cũng quay lưng lại với mình.
Trong suốt những năm qua, sau khi vợ chồng tôi mua căn hộ chung cư, tôi đã phải kiêm nhiều hơn, không ngừng kiếm tiền và lo lắng cho gia đình chồng. Chi phí trả nợ cho căn hộ luôn là áp lực lớn nhất trong cuộc sống của tôi.
Lương của tôi mỗi tháng chỉ đủ để trả nợ, trong khi đó, chồng tôi phải lo cho nhu cầu sinh hoạt hàng ngày của gia đình. Tôi và chồng tôi đã phải vất vả gánh vác nặng nề cuộc sống gia đình mỗi ngày.
Lấy chồng, tôi đã hy sinh nhiều hơn, cắt giảm chi phí trên mọi lĩnh vực để duy trì đời sống cơ bản của gia đình. Tôi phải hy sinh giấc mơ du lịch, các nhu cầu mua sắm, và thậm chí cả việc học thêm cho con như bạn bè. Tôi chọn trường công cộng gần nhà và cắt giảm các chi tiêu không cần thiết, từ việc du lịch cho đến mua sắm.
Lần nào về quê giỗ bố, tôi cũng nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và anh trai. Mẹ nói để lại miếng đất và căn nhà cho anh trai. Sau này, mẹ mất, anh toàn quyền lo liệu, tôi là con gái nên không có phần.
Cơn đau khổ không tự dứt cho tới khi tôi hứa sẽ không dựa vào ai nữa, không bao giờ lại trông cậy ai giúp đỡ. Định mệnh tôi trong tương lai không hề sáng sủa, song tôi chấp nhận. Bởi lẽ, tôi chỉ có thể sống trong nợ nần hay trong niềm tin và hy vọng. Mỗi cuộc sảy thai sẽ trở thành nỗi đau và cay đắng trong cuộc đời tôi.
Vả lại, tôi lại không thể chọn lựa cách trả nợ trong giấc mơ, nên phải nhắm mắt, bám đường. Song, tôi tin rằng, chỉ có làm việc đó tôi mới có thể khép lại hi vọng cho mình.
Nguồn cấp tin tức:
Từ khoá: