Tóm tắt câu chuyện về tình bạn bền chặt của 1 người đàn ông và những đồng nghiệp cũ. Mặc dù một người giàu sang hơn, nhưng họ vẫn giữ được tình anh em, giúp đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh, vượt qua những khúc mắc về tiền bạc.
Hơn 20 năm, tôi và anh Hà đã gắn bó với nhau như anh em ruột thịt. Chúng tôi quen biết khi cùng làm việc tại một xưởng kim loại, những chàng trai trẻ tuổi, đơn sơ và đầy hoài bão. Đã từng có lúc, anh Hà kể về ước mơ của mình là tự kinh doanh riêng. Ai ngờ, sau này anh ấy trở thành chủ doanh nghiệp thành công, sở hữu nhiều bất động sản và xe sang.
Sau khi nghỉ việc, mỗi người theo đuổi con đường riêng, nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn bền chặt như trước. Mỗi khi rảnh, anh Hà đều mời chúng tôi gặp mặt, chi trả toàn bộ chi phí. Những bữa tiệc ấy đầy ắp tiếng cười và những kỷ niệm đẹp. Chúng tôi tự hào khi có một người bạn chân thành như anh Hà.
Tôi vẫn nhớ mãi một lần, anh Hà mời chúng tôi ăn mừng một dự án quan trọng. Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Nhưng khi chuẩn bị thanh toán, anh ấy phát hiện điện thoại hết pin và quên ví ở nhà. Không ngần ngại, tôi đã móc hầu bao trả tiền cho anh, hóa đơn gần 12 triệu đồng. Tôi nghĩ, anh ấy sẽ sớm trả lại cho mình. Nhưng tháng này qua tháng khác, tôi không thấy anh ấy có động thái nào.
Lúc ấy tôi bắt đầu giật mình. Không chỉ vì số tiền đó lớn với tôi, mà còn vì cảm giác mình như người “bồi bàn” cho anh. Tôi đã cân nhắc, thậm chí có chút giận giữ. Nhưng cuối cùng tôi quyết định thôi, coi như lần đó tôi mời anh em.
Gia đình tôi đang gặp khó khăn, vợ tôi thất nghiệp. Con trai tôi, đang học đại học, cũng lo lắng về tương lai học tập của mình. Anh ấy muốn học cao hơn, nhưng điều kiện gia đình không cho phép. Tôi khuyên con tạm gác việc học để đi làm giúp gia đình, nhưng con trai tôi xin phép 1-2 ngày suy nghĩ.
Ngày hôm sau, anh Hà đến tìm tôi, cũng là lúc con trai tôi nhắn tin cho anh nhờ giúp đỡ. Anh ấy mắng tôi, bảo tôi không nên lo lắng quá, nên đầu tư cho con cái học hành. Lần này, tôi ngỡ ngàng. Anh ấy không chỉ động viên tôi, mà còn đưa cho tôi một phong bì, chứa 106 triệu đồng, coi như học bổng cho con trai tôi.
Tôi xúc động đến nghẹn ngào. Anh Hà nói: " Người anh em đừng khách sáo. Suốt đời này chúng ta mãi là anh em, gặp khó khăn thì phải giúp đỡ nhau chứ!". Nghe anh ấy nói, tôi hiểu rằng tình bạn này là điều vô cùng quý giá, đáng trân trọng.
Nguồn cấp tin tức: