Bài viết chia sẻ về sự áp lực tài chính của một cặp vợ chồng trẻ buộc phải sống chung với bố mẹ chồng sau khi sinh con, những khó khăn và áp lực sinh ra từ việc không có không gian riêng tư, các mâu thuẫn trong cách nuôi dạy con và sự mong muốn khát khao có một ngôi nhà riêng.
Cơn mưa mùa hạ ập đến ầm ầm bên ngoài khiến căn phòng nhỏ bé của chúng tôi trở nên ảm đạm. Bố mẹ chồng đi ngủ sớm, chỉ còn lại hai đứa mình phải thức thức khuya. Tôi nhìn chồng, nước mắt lưng tròng ứa.
Vợ chồng chúng tôi lấy nhau được hơn 2 năm, một con gái gần một tuổi. Từ khi con ra đời, áp lực về kinh tế khủng khiếp. Chúng tôi đã hết sức cố gắng, mỗi tháng phải trả gần 30 triệu đồng tiền thuê nhà. Cũng may, hai đứa vẫn được sống trong căn hộ riêng ấm cúng, gần bố mẹ chồng.
Thế nhưng cuộc sống hiện tại đang dần bóp nghẹt. Chi phí sinh hoạt tăng cao, tiền lương của chúng tôi không thay đổi. Thậm chí, mỗi tháng con lớn dân càng tốn kém hơn. Làm sao có thể tiền để cất cô con gái không buốt ruột! Trước mắt, trả tiền nhà là ưu tiên hàng đầu. Kinh tế eo hẹp, chúng tôi đành phải tính toán kỹ lưỡng, thậm chí phải vay mượn để có đủ tiền trả.
Đồng lòng với cô, anh chồng tôi đã tìm ra giải pháp tiết kiệm tối đa cho gia đình. "Em ơi, chúng ta về ở cùng gia đình hai bên đi.", anh đề nghị. Một cạm bẫy tôi đã tự tạo ra - nền nhà chung với bố mẹ chồng!
Tôi lặng lẽ nói "Không, mình sợ lắm. Ngày trước, chỉ nghĩ đến chuyện chia tay và rời bỏ ra, sống từng bước, đó mới là cuộc sống"
Chưa bao giờ tôi cho phép bản thân nghĩ về cuộc sống ở chung với bố mẹ chồng, bởi tôi đã từng định sẵn "Nếu kết hôn, mình phải ở riêng, chứ nhất định không ở với bố mẹ chồng".
Nhưng tình cảnh tại thời điểm nay đây, nói một cách đơn giản là bị giành quyền lợi!
Tôi biết rằng mình đang được bố mẹ chồng che chở. Tuy nhiên, sống chung với họ lại mang đến nhiều áp lực và khó khăn không thể hình dung.
Tôi vẫn chưa quên chuyện bé sốt, ho, chúng tôi muốn đi khám, nhưng mẹ chồng nhất định dùng thuốc "kháng sinh tự nhiên", con gái ngày càng ho nặng hơn, sau một tuần đi khám bác sĩ đã phát hiện bé bị viêm phổi. Tôi kiệt sức, căng thẳng và xót con, tôi khóc với chồng, nói rằng sẽ lại ra ở riêng!
Rồi bình tĩnh lại, tôi biết với tình hình tài chính của hai đứa, điều đó là bất khả thi. Tôi phải đối mặt và cố gắng nâng cao sức chịu đựng.
Bí quyết an toàn là hãy làm chủ bản thân: "Tôi xin anh nói với bố mẹ, đừng can thiệp vào cách chúng tôi dạy dỗ và chăm sóc con", tôi nói với chồng.
Bố mẹ chồng liên tục từ chối, các cuộc tấn công mang lại bà phiền toái và cãi chúng tôi. Nhưng tôi vẫn kiên trì.
Để làm cho mọi việc hoạt động mượt mà, cả hai chúng tôi đã nhìn nhận lại những thông tin xin cho cả hai là kết quả của thế gian nằm trong cả 2 đống kệ .
Tôi không phát sinh cảm giác không có phản ứng vì tôi biết mình đang dưới "ngành công trình phục thúy", tôi chậm chạp phân tách sống với bố mẹ chồng đây là điều tốt cho con em được gần gũi ông bà, nhưng mình vẫn coi nó là giải pháp tạm thời.
Tôi luôn mong muốn có một nhà riêng của mình và chồng. Mỗi ngày sẽ tích lũy bắt đầu để có phương tiến mua nhà riêng trong tương lai không xa .