Tiết cuối thu Sài Gòn, những ngày nơi này nơi kia bão rớt thì thành phố lúc nắng lúc mưa. Chuyện bất thình lình mưa xuống ngỡ như đã quen ngàn đời, nhưng mỗi mùa mưa Sài Gòn vẫn có những nét thú vị riêng.
Sài Gòn, một thành phố được bao quanh bởi mây và gió. Mưa và gió là hai nhân tố quan trọng trong cuộc sống của người Sài Gòn. Mỗi lần mưa xuống, thành phố lại được tái tạo, và người ta lại được thấy những khoảnh khắc sống động trên đường phố.
Một sáng rõ, khi tôi chạy xe trên phố, tôi thấy nhiều người chạy đại dạt vô một mái hiên đứng núp. Mái hiên trở thành nơi đứng xếp hàng ngó mưa, nơi người ta có thể tạm thời nào đó. Tôi cũng từng có lần phải núp mưa, và tôi thấy những khoảnh khắc tình yêu và cuộc sống được phản chiếu trong mưa và gió.
Cách đây vài ngày, tôi đã tìm thấy một đôi tình nhân trẻ núp mưa dưới một mái hiên. Họ ôm nhau, và xem những điều đã trải qua. Tôi cũng đã từng có lần phải núp mưa với người mình yêu, và tôi đã thấy những khoảnh khắc khắc đó là những khoảnh khắc khắc đẹp nhất.
Cả hai mặt của Sài Gòn, mặt nắng và mặt mưa, đều được cho là hai mặt của cuộc sống. Mưa và gió là hai nhân tố quan trọng trong cuộc sống của người Sài Gòn. Mỗi lần mưa xuống, thành phố lại được tái tạo, và người ta lại được thấy những khoảnh khắc sống động trên đường phố.
Vài hôm sau, tôi đi ca nô băng băng trên sông Sài Gòn, và tôi thấy những chiếc cầu trên sông. Trời kéo mây quần tụ, đổ mưa lớn. Người tài công lái ca nô muốn tấp vào dưới một trụ cầu tránh mưa. Lúc ấy, nhìn mưa trên dòng sông mênh mang đẹp lạ thường, nhưng trên đầu sầm sập xe qua, hàng đoàn xe container, xe tải... Cảm giác có vẻ chiếc cầu đang oằn mình "chịu đựng". Nên thôi, dù chịu ướt, ba bốn anh cùng đi với tôi nói bác tài công cứ rú ga thêm một đoạn, rồi tấp vào quán cà phê ven sông nào trú vậy.
Lại có hôm, cùng anh bạn chạy qua Đầm Sen để chuẩn bị lo tết trung thu cho tụi nhỏ. Trời chiều mây xám, xe bon bon qua gần đến thì mưa ầm ào, đổ như trút. Cả hai chẳng kịp choàng áo mưa, đành núp dưới chân cầu vượt đường 3 Tháng 2. Trên đầu xe vẫn chen qua, tự dưng liên tưởng vu vơ, thoáng chút ngại ngần. Đành mặc vội áo mưa, vụt xe đi một đoạn, thấy mưa xối xả quá to, chạy xe trên đường nguy hiểm nên lại núp vào mái hiên của quán nhậu có cái tên rất ngộ "Làm tí rồi về". Nhìn xế qua góc đường gần đó, có quán cà phê Sài Gòn Xưa màu sơn tông hơi trầm. Trong mưa ẩm ướt sắp ngớt, vài bạn trẻ dung dăng dung dẻ che dù dắt tay nhau vào quán. Có chút gì đó mộng mơ, khi những cơn mưa và cảnh vật trong mưa đang lẫn vào nét nhạc một thời xa lắc xa lơ trong quán vọng ra...
Mưa gió mái hiên Sài Gòn cũng có rất nhiều cảnh đời lẫn lộn đi qua mỗi ngày, mà ai cũng từng gặp, tưởng như đọc thấy rất rõ trong đó bộn bề lo toan. Nhưng có những hình ảnh khiến đôi lúc lại vẩn vơ tự hỏi: mỗi bàn tay dắt nhau đi về ấy biết đâu có thể ẩn chứa cái tình trọn vẹn trăm năm, hay có khi đứt đoạn mai này chẳng bao giờ biết được...
Vì mỗi năm đến tiết này Sài Gòn lại như thế, là nét riêng của một xứ chợt nắng chợt mưa đã thành lối quen trong tâm cảm của bao người!