Tôi từng nghĩ rằng hôn nhân của mình sẽ bền vững và hạnh phúc, nhưng cuối cùng, nó lại sụp đổ vì những mâu thuẫn tưởng chừng như không thể hóa giải giữa mẹ và vợ. Ngay từ lần đầu đưa vợ về ra mắt, tôi đã cảm nhận được sự không hài lòng của mẹ. Mẹ nhìn vợ tôi bằng ánh mắt đầy soi mói, như thể cô ấy không đủ tốt để bước vào gia đình tôi.
Sau một năm kể từ ngày ly hôn, mẹ tôi bất ngờ quyết định viết di chúc để lại tài sản cho vợ cũ của tôi. Tôi cảm thấy shock và không hiểu tại sao mẹ lại thay đổi thái độ. Tuy nhiên, sau khi hỏi mẹ lý do, tôi mới phát hiện ra rằng mẹ đã gây ra những tổn thương cho vợ tôi trong quá trình chăm sóc cô ấy sau sinh.
Mẹ tôi đã liên tục so sánh vợ tôi với người khác, khiến cô ấy tổn thương đến mức không có sữa cho con bú. Những lời nói cay nghiệt của mẹ đã đẩy vợ tôi vào tình cảnh đau khổ và tuyệt vọng mà tôi chẳng hề hay biết. Nghe những lời mẹ thú nhận, tôi như bị sét đánh ngang tai. Tôi sững sờ và không thể tin rằng mình đã vô tình bỏ qua những nỗi đau mà vợ đã phải chịu đựng.
Tôi lao vội đến nhà vợ cũ, đứng trước cửa, trái tim nặng trĩu bởi sự hối lỗi. Khi vợ mở cửa, tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự kiên cường. Tôi không kìm được nước mắt, quỳ xuống trước mặt cô ấy và nghẹn ngào: "Anh xin lỗi, anh đã sai. Anh đã không bảo vệ em, không hiểu những gì em phải trải qua. Xin em tha thứ."
Vợ nhìn tôi, im lặng trong giây lát rồi đáp nhẹ nhàng: "Mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta không thể quay lại. Em chỉ mong anh hiểu và trân trọng những gì đã mất."
Câu trả lời như những mũi gai đâm vào tim tôi. Tôi chợt nhận ra, suốt khoảng thời gian vợ mang thai và sinh con, cô ấy đã thiếu thốn sự quan tâm từ người chồng, điều mà tôi ngây ngô nghĩ rằng mẹ mình có thể thay tôi chu toàn. Nhưng thực tế lại nghiệt ngã hơn nhiều, biến những tháng ngày ở cữ của vợ thành một vết thương sâu sắc trong lòng cô ấy.
Thời gian trôi qua, tôi mới hiểu rằng sự quan tâm của người chồng trong giai đoạn ở cữ là cực kỳ quan trọng. Tôi phải học cách trở thành một người chồng tốt hơn và trân trọng vợ mình.