Tôi biết bút danh Nguyễn Khắc Trường đầu tiên gắn trên trang bìa tiểu thuyết "Mảnh đất lắm người nhiều ma".
Tôi nhớ lại khi đọc "Mảnh đất lắm người nhiều ma" của Nguyễn Khắc Trường sau khi tác phẩm này vừa được trao Giải thưởng Hội Nhà văn năm 1991. Đọc suốt đêm, trắng đêm, đọc cả ngày chủ nhật hôm sau, tôi đã bị dẫn dắt bởi tác giả vào một thế giới bao la và phức tạp. Lúc đó, tôi còn trẻ và chưa phát triển được về văn chương, chỉ biết cảm nhận được mà chưa phân tích rạch ròi những cái hay, cái đẹp của tiểu thuyết.
Phải nhiều năm sau, tôi trưởng thành dần theo thời gian, đọc, quan sát và nghĩ ngợi, có một chút nghề, được gặp gỡ ông, tôi mới nhận ra cái cách nhà văn Nguyễn Khắc Trường dựng truyện rất khôn khéo, tài tình. Ông cho rằng truyện ngắn, tiểu thuyết phải có truyện, cho nên ông rất chú ý đến cốt truyện, đến chi tiết... Ông là người biên tập có bản lĩnh, luôn tìm kiếm tác phẩm mới và nâng cao chất lượng chuyên mục coi giữ.
Ông có một bút danh là Thao Trường, và các tác phẩm của ông như "Cửa khẩu", "Thác rừng", "Miền đất mặt trời"... được coi là những tác phẩm hay của ông. Ông làm lãnh đạo ở báo Văn nghệ và Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam, và có nhiều năm đọc tác phẩm của cộng tác viên gửi đến, rồi làm lãnh đạo ở Nhà xuất bản của Hội ông cũng phải đọc. Đọc nhiều, cho nên biết nhiều, nhớ nhiều, dù chưa hề gặp tác giả.
Giờ đây, tôi lại nhớ về ông như một người leo núi, khi đã lên đỉnh núi rồi thì không muốn leo các đỉnh núi thấp hơn nữa. Ông vừa lòng với cuộc sống của mình, vừa lòng với những gì mình làm được, và ông cũng làm tròn phận sự của một người chồng, người cha, người viết văn... Ông là người biết đủ, thanh thản, và an lành.