Cuối tuần, các em học sinh học nội trú lại trở về thôn Làng Nủ và nỗi nhớ bạn càng thêm quay quắt. Cậu học sinh Ma Trường Quyền vẫn mơ thấy người bạn thân, nhưng khi tỉnh dậy lại buồn vì bạn đã mất rồi.
Ma Trường Quyền, học sinh lớp 9 Trường THPT&THCS số 1 Phúc Khánh, ngồi cạnh anh trai và mắt không rời chiếc xe xúc đang lê lết trên vũng bùn ở bờ suối thôn Làng Nủ. Đã hơn nửa tháng trôi qua, công việc tìm kiếm vẫn tiếp tục, dù nỗi tuyệt vọng mỗi ngày lớn dần.
Quyền vừa ở trường nội trú và trở về nhà vào ngày cuối tuần. Nỗi ám ảnh lớn tới mức, ngày đầu tiên đi học sau trận lũ quét, người mẹ phải chở cậu đi 5 km ra trường học vì cậu vốn sợ ma. Quyền nói một câu khiến tôi cũng giật cả mình: "Hai người bạn thân của em là Ánh Nam và Quỳnh Mai chết, nhưng có một người bạn thân nhất là Ánh Nam về gọi em, rủ đi tắm, em mừng quá vì thấy bạn còn sống, nhưng mở mắt biết là ngủ mơ".
Ma Trường Quyền nhìn ra bờ suối, cũng chỗ đó vào ngày 10/9 lúc sáng tinh mơ, tiếng người la hét vang cả xóm và cậu nhìn ra thì thấy người bạn thân nhất của mình là Hoàng Anh Trường đang chới với giữa bùn đất. Con suối chảy qua làng rất hiền hòa nhưng sau tiếng nổ của núi thì giống như một phép màu và còn hơn cả ác mộng, núi đất cao khoảng 30 mét tuôn xuống và cuốn theo rất nhiều người.
Tại hiện trường vẫn còn một số ít anh em bộ đội hỗ trợ bà con thêm vài ngày nữa. Cậu bé Hoàng Trần Bảo Sơn, Hoàng Thị Chi và Hoàng Thị Ánh Hồng từ Trường THPT&THCS số 1 Phúc Khánh trở về nhà, bà con thôn Làng Nủ lao xao kể chuyện từng bắt con trăn trên núi Con Voi bò xuống, có khi bị quở phạt.
Tuổi thơ của những đứa trẻ ở vùng sơn cước này tràn ngập ký ức, giống như nhà văn Nguyễn Nhật Ánh thường mô tả. Cái ngọn núi Con Voi gây tang tóc cho dân làng khiến 57 người chết trong vụ lũ quét sạt lở đất vào sáng sớm ngày 10/9 lại chính là nơi các bạn nhỏ vui đùa. Ngày trước, mỗi khi đi học về, nhóm bạn của Ma Trường Quyền lại chạy hơn 1 km, tới chân núi Con Voi, sau đó đi dần lên hướng vách núi, nơi có con suối trong vắt, dòng chảy như trong cõi mơ.
Quyền thường nhảy xuống nước trước, các bạn nhảy sau. Cả buổi trưa, thậm chí kéo dài tới chiều, cuộc vui chơi của những đứa trẻ cứ miên man bất tận. Nếu ở miền xuôi, cha mẹ thấy con vắng nhà lâu thì sẽ đi tìm kiếm cùng với lời răn đe "cấm ra sông, xuống suối". Còn ở vùng cao này, sông suối giống như sân chơi, lũ trẻ lớn lên và hòa mình vào núi rừng.
Nguồn cấp tin tức:
- Báo Tiền Phong: Nỗi ám ảnh khôn nguôi ở Làng Nủ
- Báo Soha: Nỗi ám ảnh khôn nguôi ở Làng Nủ
- Znews: Nỗi ám ảnh khôn nguôi ở Làng Nủ - Xã hội
Từ khoá: