Bài viết miêu tả vẻ đẹp lãng mạn và hoài cổ của Hà Nội vào mùa thu, từ sắc vàng của lá cây, những hình ảnh dân dã quen thuộc trên phố đến những cảm xúc bâng khuâng của thời gian.
Vào thu, phố phường Hà Nội khoác lên mình một tấm áo mang màu sắc lãng mạn và hoài cổ. Nắng chiều trải vàng trên mái cây, nhưng tầng lá vẫn giữ nguyên vẻ xanh biếc, tràn đầy sức sống. Những cánh cò bay liệng trong gió, sen đã không còn, nhưng nét đẹp của mùa thu vẫn ngập tràn khắp nơi.
Sẽ thật thiếu sót nếu bỏ qua những nét đặc trưng của phố thu Hà Nội. Lác đác cô gái ngoại thành đi bán hoa vàng rong phố, thứ cúc lai mùa mang trong mình vẻ đẹp mong manh. Dường như, thời gian cũng như nghệ sĩ thiên nhiên đang vẽ lên bức tranh mùa thu, tràn đầy sự uyển chuyển và đầy màu sắc.
Dịch Vọng vốn là một địa danh quen thuộc, nơi mà những lúa nếp đong đưa uốn lượn như những áng thơ, những bến sông hiền hoà. Mùa thu đến, những tia nắng nhẹ nhàng lên những quả ổi chín vàng, bất chợt nhớ đến bàn tay thơ ngây của những đứa trẻ đang hái trái xanh chấm muối.
Nhưng cùng với nét đẹp ấy, mùa thu cũng mang đến những nỗi buồn man mác. Mưa ngâu lã chã như rỉ rả tiếng khóc của thời gian, giọng thơ "Đến bao năm trời hỡi, vợ chồng Ngâu thôi khóc vì thu" của Đặng Thế Phong lại vang vọng. Trời thu như một thi sĩ, nhẹ nhàng bước chân qua những khoảnh khắc đẹp đẽ và cũng không quên những nỗi buồn.
Người tóc bạc thường hay tủi phận, bởi tuổi trẻ đã qua, anh đã quá quen với những dòng sông của thời gian, những nỗi nhớ. Nắng thu chiều, gió heo may đâu còn đủ sức làm rung động trái tim năm nào.
Cũng giống như cuộc đời, mỗi con người có một vẻ đẹp riêng, có những niềm vui, nỗi buồn riêng. Phố thu Hà Nội, một nơi nhìn ngắm vẻ đẹp của thời gian trôi qua, những kỷ niệm đẹp đẽ, những nỗi buồn man mác. Cuộc sống, đôi khi lại tựa như một giai điệu nhẹ nhàng, thầm lắng, nhẹ nhàng.
Phố Tràng Tiền, phố Khâm Thiên như những đường thẳng nối dài, song song, nhận được ánh nắng sớm mai và chiều muộn, như những người con trai đi xa trở về, giành lại vẹn toàn những kỷ niệm tuổi trẻ.
Mùa thu về, khỏi phải nhìn ngó chuyển động của con cá rô xù, con cá chép vàng béo núc, ngắm nồi ốc luộc thoảng mùi lá bưởi, lá chanh và tí mẻ.
Chợt nhớ về "Lý ngư vọng nguyệt" - bức tranh tả sự đẹp đến kỳ lạ của con cá chép nhìn trăng. Từ đó ta cảm nhận được sự kiên định, sự đẹp đẽ nhưng đầy tâm hồn của nghệ nhân dân gian, mỗi chi tiết đều được trau chuốt như một bài thơ.