Câu chuyện về một người con hiếu thảo bị oan, được giải thoát nhờ chén canh hẹ đầy tình yêu thương của mẹ.
Ngày xưa, có một người con hiếu thảo nhưng nọ không may bị oan tù, không được ai thăm hỏi. Một hôm, người mẹ thương con, bèn nấu một nồi canh hẹ, chuẩn bị thật kỹ rồi nhờ chủ ngục mang vào cho con.
Trong ngục, khi nhận được chén canh hẹ, người con không kham nổi mà bật khóc nức nở. Chủ ngục thấy vậy, bèn hỏi thăm: "Sao lại khóc mà không ăn?". Người con nghẹn ngào trả lời: "Mẹ tôi xưa nay mỗi khi nấu canh hẹ đều cẩn thận đo từng cọng hẹ để món canh thêm đẹp mắt. Nay thấy chén canh này, lòng tôi chợt nhớ đến công lao, tấm lòng hiền hậu của mẹ. Tôi lại còn bị tù đày, không được về thăm mẹ, lòng tôi xót thương mẹ vô cùng".

Sự chân thành của người con, tấm lòng hiếu thảo mà đồng thời cũng là lòng day dứt, xót thương đã động lòng chúa ngục. Chủ ngục bèn trình sự lên quan, tường thuật những gì người con đã tâm sự. Quan Toại xem xét, cho rằng người con này đáng thương, phải có nguyên nhân nào đó khiến bản án sai. Quan sai đem lại tài liệu xem xét kỹ càng, phát hiện ra người con vốn vô tội, bị oan. Quan Toại tha người con ra, cho cha con sum họp hạnh phúc.
Ý nghĩa của câu chuyện:

Câu chuyện "Chén canh hẹ" là bài học quý về tình mẫu tử thiêng liêng, dạy cho chúng ta cần phải hiếu thảo với cha mẹ. Cũng qua câu chuyện, chúng ta nhận thấy rằng việc ra quyết định, phán xử cần phải thận trọng, dựa trên sự tìm hiểu, xem xét kỹ lưỡng, tránh việc oan nghiệt.